[Lý Sơn v1] Tập 3,4: Chùa Đục, sự thú vị của dân đảo & hoàng hôn

[Bài viết được dẫn từ facebook cá nhân, viết vào đầu tháng 2/2014]

Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình với đích đến là chùa Đục và đỉnh Liêm Tự. Chùa Đục tọa lạc ở thôn Tây, xã An Vĩnh, cách Cảng Lý Sơn không xa, chưa tới 1km. Chùa nằm trên giữa sườn núi. Ta phải leo men theo sườn núi đúng 100 bậc thang thì gặp chùa. Ắt hẳn những bạn trẻ đi với sự háo hức trong người khi lên các bậc thềm đều giống như tôi: vừa leo vừa đếm số bậc thang… 100 bậc thang chóng qua, ngôi chùa đơn giản, hình thành 1 cách tự nhiên do vách núi lõm sâu vào bên trong. Nhưng đối với tôi, cái thực sự hấp dẫn tôi chưa phải chùa Đục mà là đỉnh Liêm Tự.

ĐỈNH LIÊM TỰ nằm trên 1 ngọn núi có hình hình tứ diện, hơi nghiêng ra ngoài biển. Từ ngoài cổng phóng tầm mắt lên đỉnh Liêm Tự, tôi nom thấy vài bạn nữ đứng trên đỉnh chụp hình. Vài người ngồi hóng mát, chân buông thả xuống theo mặt dốc, hướng ra biển. Bạn thử tưởng tượng cảnh một người đứng trên chóp đỉnh của chiếc nón, hay một người ngồi ngay vực núi. Chỉ cần một cơn gió mạnh, hay 1 cái giật mình nhẹ, người đó có thể tan xác ở phía dưới chân núi. Nghĩ đến cảnh ấy, tôi lạnh xương sống người…

Hai đứa hì hục leo dọc sườn núi, bám bụi cỏ mà leo. Không dễ như tôi tưởng. Leo 1 đoạn thì không còn đường mòn để leo nữa. Cỏ toàn những cỏ lá, nắm vào rất dễ đứt. Vậy mà con bé Phụng nó leo thoăn thoắt…

Lên tới đỉnh rồi thấy rất an toàn. Có 1 quãng vừa đủ chỗ để vài người ngồi, đứng. Ở đây gió không mạnh lắm. Tôi hiểu vì sao người ta đứng được trên đây mà không té ngã như trong trí tưởng tượng của tôi. Chính cảm giác sợ ngã sẽ khiến người ta dễ ngã hơn. Chúng tôi ngồi trên đỉnh ngắm cảnh vật phía dưới núi. Biển ở đây ít sóng, ta chỉ nghe tiếng gió, tiếng đùa giỡn của mấy bạn trẻ, của những nhóm picnic ở vùng đồi gần chùa Đục. Hãy trải nghiệm cảm giác khi ở trên đây: lắng nghe những âm thanh; vung tầm mắt ra thật xa nhìn những cảnh vật bên dưới thật nhỏ bé, để thấy ta to lớn cỡ nào; thậm chí nếu được, hãy làm những hành động hơi điên rồ một tí như hét thật to, “tiểu” xuống từ đỉnh núi. Mình tin rằng, bạn sẽ thấy rất thích thú với điều đó…

… Sau nhiều lần để ý, tôi phát hiện ra 1 điều thú vị. Có nhiều người dân đảo leo lên đây cùng con của mình. Những đứa nhóc chỉ mới chừng 10 tuổi. Nhưng ba mẹ của chúng để cho chúng tự leo. Và có nhiều lúc, chúng đứng ở một góc mà chỉ cần trượt phải 1 hòn sỏi nhỏ là có thể lộn bát nháo xuống chân núi. Thế nhưng ba mẹ chúng vẫn không hề nao núng, lo sợ, hay buông 1 câu nhắc cẩn thận. Tôi thấy lạ vì ở đất đảo này, người ta “GAN LÌ” quá. Tôi chia sẻ với Phụng điều đó và biết được sự thật đúng là như vậy. Nó xuất phát từ việc người ta thường xuyên đi biển, sống chết là một chuyện hết sức bình thường. Khi nhổ neo, người ta sẵn sàng chấp nhận một cái chết ngoài đại dương. Từ đó, tôi rút ra được một điều: Sự “gan lì” không chỉ có ở một vài người, mà nó có ở hầu hết người dân đảo, từ người lớn cho đến trẻ nhỏ. Nó như một TRUYỀN THỐNG vô tình được truyền lại cho các thế hệ mà chính họ cũng không nhận ra điều đó.

Chúng tôi leo xuống núi để qua cổng Tò Vò ngắm hoàng hôn. Leo xuống khó hơn nhiều so với leo lên. Một lần nữa, tôi bị Phụng bỏ 1 đoạn rất xa. Và tôi dần bắt kịp tốc độ của Phụng sau khi học được 1 bài học: chỉ nhìn đường đi, không nhìn xung quanh…

……

CỔNG TÒ VÒ buổi chiều hoàng hôn…

Mặt trời xuống núi. Những bãi đá đen trải dọc triền bờ biển. Ngồi nghe tiếng sóng vỗ, nhìn ngắm mặt trời lặn, nhắm mắt cảm nhận từng con gió; những lo toan nhọc nhằn cũng sẽ tạm gác qua 1 bên, thay vào đó là sự say đắm cái vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên nơi đây.

Khoảnh khắc hoàng hôn diễn ra thật chóng vánh, Chỉ mới vừa chạm mặt núi mà chưa đày 1 phút cái đốm sáng đã tắt mất để lại cái viền xanh do chính mình tưởng tượng là mặt trời vẫn còn nằm ở đó. Có một chút tiếc nuối, cứ như thể đây là phút tạm biệt:

“Anh phải về thôi xa em thôi
Hoàng hôn yên lặng cũng theo về
Giọt nắng cuối ngày rơi xuống tóc
Mà lời từ biệt chẳng lên môi” – Chia tay hoàng hôn [NS. Thuận Yến]

Thử tưởng tượng nếu như 1 chuyến đi kết thúc trong giây phút này thì buồn biết chừng nào :D. Tôi thấy rất vui vì mình còn đến 1 ngày nữa để khám phá. Tạm biệt hoàng hôn trên bãi biển, để ngày mai chào đón bình minh trên đỉnh núi.

p/s: Vậy là hành trình ngày thứ nhất kết thúc thật thú vị! Và việc xin ngủ ở chùa Vĩnh Ân sẽ làm cho chuyến đi của mình thêm thú vị hơn rất nhiều.

jpg

jpg

jpg

jpg

jpg