Chuyện mưa

Có lẽ ai cũng đều có 1 chút kỷ niệm nho nhỏ với mưa. Tôi cũng không phải một ngoại lệ…

Hôm nay trời mưa to. Trên đường chạy về nhà, tôi nhớ đến Quảng Ngãi.

Tôi cho rằng Quảng Ngãi nói riêng, và miền trung nói chung, có khí hậu khắc nghiệt hơn 1 chút so với Sài Gòn. Riêng về mùa mưa thì Quảng Ngãi có 2 tiết mưa điển hình: mưa “giông” từ đầu hạ đến tầm tháng 8 và mưa “dầm” từ khoảng tháng 11 đến cận tết. Mà có lẽ, người dân xứ Quảng, ai đi xa cũng không thể nào quên cái cơn mưa dầm kéo dài suốt tháng được.


Đó là cơn mưa lất phất, nhẹ hạt. Thường thì bọn tôi rất ghét thể loại mưa này. Đơn giản vì nó không đáng để phải mặc áo mưa. Mặc vào thì nóng nực, mà không mặc thì đạp xe đến trường thế nào cũng ướt áo sơ sơ, rất khó chịu. Nhưng nó lợi hại ở chỗ cứ âm ỉ suốt, phải đến vài ngày mới dứt. Nhiều khi tôi chẳng phân biệt nỗi buổi sáng và buổi chiều. Nhìn ra ngoài chỉ toàn thấy màu xám xịt. Một sự bền bỉ đến não nề!


Đôi lúc đó cũng là những cơn mưa dầm, không lất phất nhưng cũng không nặng hạt. Tôi đoán rằng tụi học sinh chắc không quên thể loại mưa này. Tôi còn nhớ hồi đó học cấp 2, cứ mỗi mùa mưa đến là trên thành cửa, cánh cửa đều treo vắt vẻo đủ thể loại áo mưa xanh, đỏ, tím, vàng, chấm bi… Mỗi lần muốn đi đâu qua phía bên kia sân trường, là cứ 1 cái áo mưa che cả đám băng qua sân trường. Đứa xô đứa đẩy, cười rôm rả.


Đọc đường tôi đi học có 1 con sông nhỏ tên là sông Bến Đá. Mùa mưa dầm ùa về, mỗi lần đạp xe đi học tôi đều dòm xem nước sông dâng lên cao bao nhiêu, chảy mạnh không, và ước tính xem sẽ lụt hay không. Nếu lụt thì sẽ có nhiều trò vui. Ít nhất là sẽ được nghỉ học.


Mưa luôn gợi nhớ lại trong mỗi chúng ta một kỷ niệm nào đó. Đối với một số người, đó là 1 câu chuyện tình lãng mạn dưới trời mưa. Một số khác, là những lần cuộn mình vào chăn một cách sảng khoái. Nhưng đối với tôi, đó là hình ảnh quê hương! Có chút buồn, có chút lam lũ!

http://mp3.zing.vn/album/Tinh-Khuc-Chieu-Mua-Vinh-Tam/ZWZ9AIF0.html?st=11